sv_love
T.Trạng : Hoạt Động : Yêu Cầu - Xử Lý
Thành Tích : 133 Số Tiền : 240 Cảm Ơn : 11 Gia Nhập : 05/10/2011 Xuân xanh : 34 Đến Từ : Tp.HCM
| Tiêu đề: Về nhé! anh đưa em về với tuổi thơ Mon Dec 19, 2011 8:03 pm | |
| | | | | Về nhé! anh đưa em về với tuổi thơ Về nhé em! anh đưa em về ngày tuổi thơ ngập nắng. Đội gió, đội mưa, tung tăng khắp những giải lụa xanh bên đời hoa khói nở. Về với những chiền đê trải dài nơi cánh cò bình yên thả mình vào gió. Về với cánh hồng liên thao thức, ngọn cỏ may non trong chiều thơm nắng đổ, nơi những cánh diều đưa. Về với đồi hoa sim bên mùa mận chín, với những tiếng gọi của chim đỗ quyên, vang vọng mãi vào đời bao lối nhỏ… Về nhé, để anh giúp em quên những đắng cay bên cuộc đời xô nghiêng ngả những phận hồng nhan. Về với những con người phàm nhân mộc mạc, chân chất những nụ cười mãi chỉ biết an nhiên. Anh nhặt nắng chiều kết từng lọng tóc rối em, nhặt những hạt mưa rửa sạch nét phong trần. Quên bầu trời, quên tiếng sóng gào, như muốn rũ bỏ tất cả những yêu thương… Từng đêm gối đầu vọng nguyệt ngắm những vì sao tỏ, nghe tiếng bà kể chuyện, trên một chiếc chõng tre trước thềm. Những nàng tiên cổ tích nuôi giấc mơ tuổi thơ em vươn cánh trên nơi quê nghèo yên ả. Với những gương mặt thánh thiện, luôn thắng những thứ rác rưởi, chua ngoa nhất trên cuộc đời… Với con đường lồi lõm, hoa dại trắng vẫn nở mãi ven đường. Cánh bướm vàng gọi tiếng sếu nâu tìm ánh hoàng hôn nơi mỗi buổi chiều lộng gió. Với tiếng gào thét, nô đùa không biết mỏi mỗi buổi trường tan. Anh gói gém những kỉ niệm, gói tất cả những thời gian cho em mở ra tìm lại. Để em quên những cơn mê, ru đời vào giấc ngủ lặng say. Quên những thức thời gian bão tô, đưa cuộc đời chìm đắm vào những kiếp đam mê tăm tối. Quên tất cả, quên trọn vẹn những u sầu người đời tặng nó cho em. Quên tiếng nấc vào đêm bên cơn gió lạnh xé toạc tâm hồn em yếu ớt. Và đâu đó cuộc đời chỉ là một bến tạm cho em bám víu thật khẽ thôi. Người người qua đời với lắm đắng cay, lắm hạnh hỷ bên gót hiền khẽ bước nhẹ êm. Con sông đời ngày qua ngày vẫn chảy với những nét thăng trầm nhất. Ai cũng có một thời vụng dại, ai cũng từng có những giây phút ngây ngô. Chẳng thế mà tuổi thơ hồn nhiên vẫn là nơi chúng ta tìm được bến đậu không chứa đựng những ưu phiền. Đôi khi không hẳn là thương đau, không hẳn là những tiếng chanh chua ai đó gán ghép vào ta. Anh hay em, hay ai đó đều có lúc phải nhận ra con đường riêng tư nhất cho chính mình. Đời là một con sông, còn chúng ta là chiếc thuyền giữa dòng lênh đênh mãi với ước vọng là bến đỗ của bình yên.
:ksv: | | | | | |
|