sv_love
T.Trạng : Hoạt Động : Yêu Cầu - Xử Lý
Thành Tích : 133 Số Tiền : 240 Cảm Ơn : 11 Gia Nhập : 05/10/2011 Xuân xanh : 34 Đến Từ : Tp.HCM
| Tiêu đề: Sài Gòn - mưa dành cho ai Tue May 15, 2012 8:27 pm | |
| | | | | Một cảm giác se lạnh cứ ngỡ những ngày đông lại về giữa lòng Sài Gòn vào những ngày đầu tháng Nam này, báo hiệu cho mùa mưa lại bắt đầu, những giọt mữa đầu tiên sao nghe ám áp quá đỗi, có lẽ với tôi mùa mưa dường như là mùa tôi “hạnh phúc” nhất, nếu như không gọi là nước mắt dài vô tận…Cứ mỗi lần nhìn thấy mưa tôi lại nhớ… Tôi – nó – mưa cùng nhau trên chiếc xe đạp, sao mà yêu đến thế… nghĩ lại thật là sến, tôi vẫn yêu hình ảnh đó… hình ảnh chúng tôi cùng đèo nhau trên chiếc xe đạp cùng đội mưa đến trường… chúng tôi, à không phải nói là mình tôi chứ, chỉ mình tôi thích mưa thôi, còn nó… một thằng bạn thân của tôi… sẵn sàng cùng đội mưa với tôi không một lời… nhưng rồi một ngày mưa nó hỏi tôi:
- Sao cậu thích mưa thế? Thích hơn cả thích tớ luôn nhỉ?
- Uhm tớ thích mưa lắm, còn hơn cậu hay không thì tớ không biết…
- Tớ ghét….
- Sao thế? Tại sao lại ghét?
- Tớ ghét mưa, tớ ghét lạnh, tớ cũng… ghét cậu?
- Ghét tớ?
- Tớ ghét cậu vì cậu thích mưa hơn thích tớ. Tớ thích cậu!
- Uhm tớ biết… cậu là người tốt nhất của tớ mà… Cậu ghét mưa tại sao vẫn đội mưa cùng tớ? Sao cậu nói với tớ cậu cũng thích mưa?
- Uhm tớ thích cậu, tớ sẽ chấp nhận những gì cậu thích, cả mưa… tớ lạnh…
- Tớ xin lỗi, chúng ta về thôi nếu không sẽ bị cảm mất… sẽ không như thế nhé…
Mưa bắt đầu cuộc tình thời học sinh chúng tôi thế đó, vụng về, vô tư… Chúng tớ lớn lên cùng mưa qua những ngày học trò thế đó… Sắp thi tốt nghiệp, thời gian chúng tôi găp nhau cũng ít dần, đội mưa cùng nhau…cũng không… hôm nay có lẽ là lần cuối chúng tôi đội mưa cùng nhau… tôi có cảm giác như thế…
- Tớ lạnh quá…
- Tớ xin lỗi..
- Sao mà tớ ghét mưa đến thế nhỉ? Nếu sau này tớ không đội mưa với cậu, cậu có giận tớ không?
- Sao cậu nói thế có chuyện gì sao? Cậu luôn bên tớ mà phải không?
- Uhm ! tớ không biết nữa…Tớ…
- Cậu giấu tớ….
- Tớ xin lỗi! Cuối tuần này tớ bay rồi…
- Cậu bay? Cậu đi du lịch à? Đi nước nào thế, nhớ mua quà cho tớ nhé, cậu đi mấy ngày về? (Tôi cứ huyên thuyên)
- Tớ đi Pháp… Tớ đi du học… có lẽ… lâu lắm… tớ không biết nữa… (Im lặng) …Tớ không thích, tớ không muốn, sao giờ cậu mới nói???
- Tớ sợ cậu buồn… tớ xin lỗi… cậu sẽ đợi tớ về cùng đội mưa chứ? … (Im lặng ) - Dù thật lòng tôi rất muốn “ừ” nhưng tôi không đủ can đảm để nói ra.
Cuối tuần nó bay, lại là một ngày mưa dường như đó là cơn mưa định mệnh, đưa nó đi khỏi tôi từ hôm đó…Tôi một mình đội mưa… một mình chỉ mình tôi, một năm nó đi không tin tức…Tôi nghe thông tin từ đứa em nó, nó học hạng ưu và đang có bạn gái rất xinh nếu không muốn nói là xinh hơn tôi, tôi đứa con gái của thiên nhiên chỉ có mưa làm bạn. Từ ngày nó đi với tôi sao mùi vị của những cơn mưa không còn ngọt ngào và ấm áp nữa… sao tôi lại nghe vị chan chát, mằn mặn, cay cay ở khóe mắt… Nhưng rồi ai sẽ thấy được tôi khóc khi dưới mưa dòng người cứ vội vã, không nhìn mặt nhau… dưới mưa tất cả đều ướt, con tim tôi cũng thế, nhớ nó, tôi từng trách móc “Sao anh không nói lời nào với em? Hay người ta đã xứng đáng tốt hơn em, người ta đã yêu anh chân thành hơn em, người ta đã cướp mất trái tim anh ra khỏi cuộc đời của em… Ừ, thì là đjnh mệnh”… Ừ thì là định mênh, cơn mưa định mệnh mang anh đi không trả lại anh cho em .” Anh - Em thèm được một lần gọi như thế… ba năm ngần ấy thời gian rồi sau mỗi khi cơn mưa về em lại thấy nhói… dường như em đã lỡ đánh mất anh… đánh mất cơn mưa ngọt ngào - Để giờ đây với em, mưa sao mà… nao lòng đến thế… Em sẽ luôn cầu mong anh hạnh phúc bên người sẽ không làm anh lạnh như em, không làm anh ghét như em… phải không anh nhỉ! Hãy sống thật hạnh phúc anh nhé, còn em sẽ bên mưa dịu dàng - Mặn đắng nơi con tim… góc khuất dành cho anh… cơn mưa ngọt ngào…!!
Sài Gòn mưa… không giống những cơn mưa khác, mưa vội vã không chờ đợi, cứ như cuộc rượt đuổi của những kẻ đang yêu, ồn ào và dữ dội, Sài Gòn ba năm rồi vẫn như thế không khá hơn trong mắt đứa con gái nhà quê như tôi, vô vị… Sài Gòn với tôi chỉ để đi học đi làm và không gì hơn nữa… việc giải trí của tôi chỉ là viết blog, đôi lúc là đi dạo cà phê bệt, tôi thích không khí của nơi đó, nó làm tôi vơi đi nỗi nhớ về gia đình về anh… Và một thói quen không thể thiếu, dạo sài gòn những ngày mưa cùng chiếc xe đạp… ai cũng cười khi tôi nói thế, cũng phải thôi, ở cái đất Sài Gòn này thiếu gì chỗ để chơi, đâu ai như tôi… chỉ là tôi thôi, không lẫn vào đâu được…
Cuộc sống luôn xô bồ nhưng dường như với mưa, tôi không thể quên được. Cảm giác ấy, cảm giác chờ đợi một lời giải thích cho sự ra đi và… của ngày ấy… Ừ thì cứ như thế, cứ nhà quê, cứ vô tư, cứ là tôi, như thế sẽ không đau nữa, sẽ không nhói lòng mỗi khi mưa về - Một cơn mưa ấp áp…Dành cho ai…???
Cánh Trắng
:ksv: | | | | | |
|